Final Fantasy Fan Club
Mời bạn gia nhập FFFC để chia sẻ sở thích Final Fantasy với tất cả mọi người~

Join the forum, it's quick and easy

Final Fantasy Fan Club
Mời bạn gia nhập FFFC để chia sẻ sở thích Final Fantasy với tất cả mọi người~
Final Fantasy Fan Club
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Fanfic][FFVII] Chạy

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

[Fanfic][FFVII] Chạy Empty [Fanfic][FFVII] Chạy

Bài gửi by Sasurina Mon Sep 08, 2014 7:01 pm

Tác giả: Sasurina

Truyện ngắn nhân ngày Trung Thu...  hojoevilgrin


Mọi đứa trẻ sinh ra trên đời đều xứng đáng được hạnh phúc.


***********************


Cậu không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần cậu tìm cách trốn khỏi địa ngục ấy. Cẳng chân cậu vẫn nhức nhối đầy vết chọc, cánh tay cậu tê buốt vì những đường rạch, vết chích. Toàn thân cậu đã rã rời, chỉ chực lả đi, nhưng cậu vẫn tiếp tục chạy, cam tâm thoát khỏi căn phòng u tối kia bằng mọi giá. Cậu không muốn ngoái đầu lại, cậu không cần biết khi nào thì người ta sẽ lại tìm thấy cậu và lôi cậu về nơi đó.

Cậu chỉ biết chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi sức cùng lực kiệt.

---

Cả trong lúc mê man, cậu vẫn hình dung ra căn phòng tối với ánh đèn lập lờ, với những ống thủy tinh cao bằng người lớn, những tiếng bíp bíp đều đặn của máy móc. Cổ tay, cổ chân và phần thắt lưng cậu bị cùm lại, thân thể cậu bị kẹp dựng đứng trên chiếc bàn kim loại lạnh toát. Những bóng áo blouse trắng lởn vởn trong phòng, trên tay cầm những ống xi lanh lớn, hay những chiếc kìm điện, những mũi kim sắc nhọn khổng lồ. Một thân hình hơi gù bước đến gần chiếc bàn nơi cậu bị khóa chặt, dù không ngước lên nhìn cậu cũng biết lão đang mỉm cười khoái trá với vẻ man dại ánh lên sau cặp kính dày.

Đã quá quen thuộc với hình ảnh này, cậu biết điều gì sắp xảy ra. Cậu nghiến răng chuẩn bị tinh thần cho cảm giác sắp tới…

---

“AAAAAAA!!!”

Sephiroth mở choàng mắt, toàn thân ướt đẫm và run rẩy vì bị kích động. Đôi bàn tay bé nhỏ, chằng chịt vết thương của cậu vội giơ lên bịt chặt miệng. Dù chưa kịp định thần xem mình đang ở đâu, nhưng ở đâu cũng vậy - cậu không được phép la hét. La hét là thảm hại. “Mày sẽ là một chiến binh, mày không được hét như một thằng ranh con sợ hãi.” La hét là bị phát hiện. “Nếu mày còn dám bỏ trốn một lần nữa, tao sẽ tăng gấp đôi cường độ thí nghiệm đợt tới.”

Đột nhiên, cậu nhận ra trước mặt mình là một đôi mắt to tròn màu nâu rượu. Giật mình lùi ra xa, cậu thấy đôi mắt ấy thuộc về một cô bé con nhỏ xíu, ước chừng kém cậu vài ba tuổi. Cô bé mặc chiếc váy xòe trơn màu xanh, ngón cái tay phải đút trong miệng, tay trái túm chặt viền váy, đôi mắt long lanh tròn xoe mở to nhìn cậu.

“Anh đau à?”

Sephiroth nhìn cô bé như nhìn một sinh vật lạ. Từ khi tiềm thức non nớt của cậu bắt đầu ghi nhớ được những sự việc chung quanh để tạo thành kí ức, cậu chưa bao giờ thấy có ai trạc tuổi cậu. Hay đúng hơn, cậu chẳng nhớ mình đã từng gặp ai khác ngoài những bóng blouse trắng, hoặc những bộ quân phục.

Cô bé con vẫn nhìn cậu trân trân không chớp mắt. Sephiroth cảm thấy lúng túng. Phải mất một lúc sau, cậu mới khẽ hỏi:

“...Ai đấy?”

Cô bé nhoẻn miệng cười: “Tifa! T-E- à, I-F-A!” Gương mặt bầu bĩnh rạng rỡ vẻ tự hào khi đánh vần được cái tên.

Nhưng rồi cô bé im bặt, lén nhìn tay cậu, đôi mắt to lộ vẻ lo lắng.

“Anh bị đau à?”

Sephiroth thở dài. “Không.”

“Anh bị lạc đúng không?”

“Không.”

“Sao anh lại khóc?”

“...”

Sephiroth đưa tay lên mặt. Lúc này cậu mới nhận ra má mình vẫn còn ươn ướt.

“Đây là đâu?”

“Nibelheim!”

Cậu rùng mình. Cậu không rõ mình đã chạy bao lâu hay bao xa, nhưng việc cậu vẫn còn trong địa phận làng Nibelheim chứng tỏ cậu đã sớm kiệt sức. Nếu mình còn ở đây, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm ra mình. Lần gần đây nhất cậu đã chạy được tới bìa rừng trước khi bị bắt. Nếu không đi được xa hơn, những kẻ mặc quân phục sẽ tóm gọn cậu trong chốc lát và lôi cổ cậu trở lại Shinra Mansion. Tòa lâu đài đáng nguyền rủa và căn phòng nhập nhoạng ẩn sâu dưới tầng hầm đầy mùi hóa chất...

Cô bé con tên Tifa đã túm áo cậu từ lúc nào. “Anh muốn về nhà phải không?”

“Không! Tôi không có nhà, tôi không muốn trở về đâu hết!” Sephiroth nói liền một hơi. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nói nhiều từ liên tục như vậy. Cuộc sống trong căn buồng tối, trên chiếc bàn kim loại hay trong bình thí nghiệm không đòi hỏi cậu giao tiếp nhiều.

Đôi mắt nâu rượu mở to hơn cả lúc bình thường. “Vậy còn cha mẹ anh thì sao?”

Một thoáng im lặng.

“Họ đi rồi.”

---

Tifa dắt tay Sephiroth đi dọc bờ sông. Trăng đã lên cao, to và tròn vành vạnh, in bóng huyền ảo trên mặt nước. Rằm tháng Tám. Cậu nhớ mang máng lời của một người kể cho cậu những câu chuyện thần tiên về ngày mà mọi đứa trẻ được hạnh phúc. Chỉ một thời gian trước đây, người thân duy nhất của cậu, người đàn ông đáng kính nhất - giáo sư Gast - còn gieo vào tư duy cậu những giai thoại kì thú mà cậu chưa từng nghe về đêm trăng tròn.

Mải mê với những hồi tưởng riêng, cậu suýt quên là Tifa đang đi cạnh cậu. Dù cậu lưỡng lự không muốn đi cùng một đứa bé không quen, và bối rối khi mấy ngón tay cậu bị nắm chặt, nhưng một phần trong cậu cảm thấy tò mò trước cảm giác lạ lẫm này.

“Nhà em ở gần lắm. Bên cạnh có cái giếng to ơi là to...”

“Các bạn thích chơi ở gần giếng, nhưng em muốn lên núi nữa. Ai cũng sợ, không cho em lên núi...”

Cô bé mải mê bi bô về những điều vụn vặt. Từ lúc cậu nói cha mẹ cậu đã “đi rồi”, Tifa dường như thấu hiểu và kéo cậu đi với những mẩu chuyện huyên thuyên. Cô bé tỏ ra người lớn hơn rất nhiều so với vẻ ngoài khi đánh giá được cảm xúc của người khác. Nhận thấy ánh mắt cô đơn của cậu, cô bé như muốn chuyển hướng cuộc trò chuyện, và cố gắng nói về những điều mà tụi trẻ thường thích thú.

Chí ít là, tụi trẻ bình thường.

Một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong phòng thí nghiệm thì có nhiều điều khác để bận tâm. Hoặc chẳng có điều gì để bận tâm, ngoại trừ việc thoát khỏi những cơn đau xé tan từng thớ thịt.

Giữa những cơn đau ấy là cái nhếch mép khoái trá của một gã khoa học gia suy đồi đạo đức, những cú đánh như trời giáng mỗi khi cậu có ý bất tuân. Cuộc sống không bằng thú vật của cậu lẽ ra đã cứ thế trôi đi, cậu vẫn thức dậy hàng ngày để đối mặt với những bài thí nghiệm, những buổi tập luyện nhọc nhằn, với mục tiêu được định sẵn là trở thành “chiến binh hoàn hảo”; chẳng bao giờ cậu biết một đứa trẻ phải được có cuộc đời tốt đẹp hơn. Trong mấy năm ngắn ngủi cậu đã sống, cậu chỉ biết có hai loại người - những người làm cậu đau, và những người âm thầm làm việc của mình mà không quan tâm đến cậu. Thế rồi, Gast xuất hiện và an ủi vỗ về cậu, can thiệp vào những thí nghiệm trên cơ thể cậu, bao che cho cậu mỗi khi cậu bỏ trốn. Lần đầu tiên cậu nhận ra, ở thế giới tăm tối này vẫn có người quan tâm, lo lắng cho cậu, gần như thương hại cậu, dù bản thân Gast cũng gặp nhiều áp lực từ những kẻ điên rồ mặc áo blouse trắng. Và rồi tự lúc nào, cậu đã thầm an ủi bản thân rằng có lẽ Gast chính là cha đẻ của cậu, rằng đến lúc nào đó ông ấy sẽ thừa nhận điều này và cho cậu một cuộc sống khác. Cho đến một ngày…

Cậu chợt nhớ ra, vì sao lúc nãy cậu đã khóc.

---

Tifa nhìn cậu với ánh mắt đồng cảm nhất mà một đứa bé ngây thơ có thể biểu lộ. Dưới ánh trăng vàng vằng vặc, đôi bàn tay nhỏ nhắn vẫn đan chặt vào nhau, một trắng ngần, một với những vết thương còn tấy đỏ.

“Linh hồn cha anh chắc cũng lên núi Nibel với những linh hồn khác,” cô bé ngập ngừng, “nếu lên đấy…”

“Ông ấy không về đâu.”

Chẳng biết tại sao cậu lại đi kể về cha cậu cho Tifa nghe, dù đây là lần đầu cậu gặp một đứa trẻ đồng trang lứa. Giờ thì cô bé cứ băn khoăn nghĩ cách giúp cậu tìm cha về.

Mà dẫu sao thì, cậu cũng không mong Gast trở lại. Địa ngục ấy là quá sức chịu đựng đối với bất kì ai. Suy cho cùng, cậu không trách Gast. Cậu chỉ ước gì…

“...Giá như ông ấy đã đưa tôi theo.”

Khi nghe tin Gast đã rời khỏi Nibelheim, khỏi Shinra và chạy lên đâu đó phía bắc, trong lòng cậu chỉ đăm đăm một điều: Giá như Gast đã dẫn cậu theo cùng, chắc hẳn cậu đã đồng ý và bỏ trốn cùng ông. Rồi những năm dài phía trước cậu có thể sẽ khác, sẽ bớt đau đớn hơn, bởi Hojo luôn giữ lời hứa về hình phạt dành cho cậu--

Tifa không nắm tay cậu nữa. Ngạc nhiên ngoảnh lại, cậu thấy cô bé đang nhắm mắt và chắp hai tay trước cằm với một vẻ tập trung đặc biệt, miệng thủ thỉ về phía vầng trăng trong vắt.

“Con xin Người, hãy giúp anh và cha sớm đoàn tụ.”

Lời khẩn cầu chân thành của cô bé mới quen khiến cậu bất giác ngỡ ngàng.

Ừ phải rồi, “mọi đứa trẻ trên đời đều xứng đáng có ít nhất một ngày được hạnh phúc,” Gast đã hứa vậy.

Ánh trăng rằm và những giai thoại được kể giữa địa ngục.

Ngay cả một đứa trẻ như cậu cũng có thể tìm kiếm chút thanh bình trong đêm rằm này, chỉ lúc này thôi, xa căn hầm của Shinra và bên cạnh một đứa trẻ khác.

Tưởng như rất khó khăn, nhưng cậu bé Sephiroth cuối cùng cũng cảm thấy nỗi trống trải vô hình mà cậu không nhận ra, nay vơi bớt đi lần đầu tiên kể từ ngày ấy. Cậu nắm lấy tay Tifa, và cùng hướng mắt lên bầu trời.

Phải rồi, vì hôm nay là Tết Đoàn viên.
***********************

A/N: Truyện có nhiều thông tin hư cấu, một số điều là hình dung của mình về những điều "phía sau màn ảnh", số còn lại là bốc phét trắng trợn dù biết thừa hông phải như vậy hojoevilgrin

À, ai gợi ý cho mình cái tên truyện thì tốt quá, xin cảm ơn hojoevilgrin


Được sửa bởi Sasurina ngày Thu Nov 13, 2014 11:45 pm; sửa lần 2. (Reason for editing : lame title is lame...)
Tài sản của Sasurina
Tài sản
Pet:

Chữ kí của Sasurina
Sasurina
Sasurina
dreaming colors
dreaming colors

EXP : 1194
AP : 99
Gil : 6572
Join date : 28/11/2012
Location : Nibelheim

https://fffc.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

[Fanfic][FFVII] Chạy Empty Re: [Fanfic][FFVII] Chạy

Bài gửi by Prince of Pain Mon Sep 08, 2014 10:30 pm

Hay quá sas ơi ! Đêm trung thu mà đọc cái này thì hết sảy.Cái mình không thích duy nhất ở đây là Tifa x Seph,mà đó chỉ là quan điểm riêng mình thôi,truyện vẫn hay. sephheartsit
Tài sản của Prince of Pain
Tài sản
Pet:

Chữ kí của Prince of Pain
Prince of Pain
Prince of Pain
Lv29 Crystal Guardian
Lv29 Crystal Guardian

EXP : 473
AP : 19
Gil : 4138
Join date : 02/12/2012
Birthday : 10/09/1997
Age : 26
Location : TP HỒ Chí Minh
HP : [Fanfic][FFVII] Chạy Full10

Về Đầu Trang Go down

[Fanfic][FFVII] Chạy Empty Re: [Fanfic][FFVII] Chạy

Bài gửi by Sasurina Tue Sep 09, 2014 9:43 pm

Chỉ là 2 đứa trẻ con thôi mà xD đâu phải truyện yêu đương xD (dù mình có muốn vậy)

Cảm ơn Pain đã đọc nha x'3
Tài sản của Sasurina
Tài sản
Pet:

Chữ kí của Sasurina
Sasurina
Sasurina
dreaming colors
dreaming colors

EXP : 1194
AP : 99
Gil : 6572
Join date : 28/11/2012
Location : Nibelheim

https://fffc.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

[Fanfic][FFVII] Chạy Empty Re: [Fanfic][FFVII] Chạy

Bài gửi by Sponsored content

Tài sản của Sponsored content

Chữ kí của Sponsored content

Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

- Similar topics

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết