3. 5 giờ chiều Edge hớp một ngụm trà, cố gắng để không tỏ ra quá ghê tởm – anh ước gì mình đã mang theo một chai rượu, nhưng vì Rydia chưa bao giờ có thái độ tốt đối với việc anh uống rượu, anh đã kiềm chế khỏi làm như thế. Đó là cách riêng của anh để nói lời xin lỗi --
“Xin lỗi, vì tôi đã không ở đó.”
Qua miệng chén, anh theo dõi Rydia, người đang cúi nhìn xuống tách trà trong tay cô, trầm ngâm suy nghĩ, nụ cười điềm tĩnh trên môi cô đông lại—
Anh ước rằng anh đã không hỏi cô về đám cưới, nhưng dường như cái ngày định mệnh ấy, cái ngày đã kết thúc mọi thứ trước khi nó kịp bắt đầu, là tất cả những gì họ có chung với nhau, tất cả những gì để nói với nhau.
“Cô đã rất giận dữ ở lễ cưới — cô thậm chí còn không tạm biệt tôi khi tôi rời đi để trở về Eblan…” Dù anh đã cố, anh không thể giấu đi giọng trách móc.
“Nhưng vào bữa tối trước ngày tôi hất rượu vào mặt anh…” Rydia lẩm bẩm, vẫn lạc trong thế giới của riêng cô.
“Cô luôn có khả năng thay đổi thật thất thường…” Edge nói và ước sao một chút le lói của sự thất thường trong cô sẽ trở lại; đối với anh, dường như có một phần của tính sớm nắng chiều mưa ấy anh chưa từng hiểu được. Hay phải chăng tính khí đó vẫn đang còn đây? Anh vẫn không hiểu nổi xử sự của cô ra sao – tại sao cô lại điềm tĩnh đến vậy? Chồng cô đã mất cách đây vài năm và anh đã không ở đó—
“Tôi xin lỗi vì đã không có mặt ở lễ tang…” anh buột miệng.
Cô ngẩng lên khỏi tách trà, ngạc nhiên. “Gì cơ?”
“Đám tang của chồng cô năm năm trước. Tôi đã không ở đó…”
Cô không nói gì. Một lần nữa, Edge ao ước cô sẽ hét gì đó vào mặt anh, bảo anh là ngớ ngẩn, là kẻ ngốc, là bất cứ thứ gì. Anh không thể đương đầu với sự im lặng, không thể viện tới một câu nói dí dỏm nào. Sự im lặng buộc anh nói ra sự thật, nói ra câu hỏi mà anh đã muốn hỏi ngay từ thuở đầu:
“Cô đã yêu anh ta rất nhiều, đúng không?”
xxx
“Cô đã yêu anh ta rất nhiều, đúng không?” anh hỏi, một lần nữa nghiêm túc khác thường.
Cô đã muốn trưng ra một nụ cười cay đắng, nhưng vì lí do nào đó đắng cay là thứ con người cô không thể chứa chấp – cô biết đến nỗi buồn; nỗi buồn dài mơn man, hầu như êm dịu khi nó đong đầy trong cô sự sầu muộn và cảm giác mất mát, nhưng chưa bao giờ là cay đắng…
“Đó là một tình yêu sét đánh giữa chúng tôi,” cô đáp, rất thân thiện, gần như mang tính thông tin, và cô có thể thấy gương mặt anh tràn trề nỗi thất vọng. Cô thấy buồn cho anh và buồn cho bản thân vì cô cảm thấy không thể diễn giải được lời nói của mình cho anh hiểu.
“Phải, một mối tình sét đánh, không hề kém…” Nhiều năm sau đám cưới của Cecil và Rosa, cô đã cưới một pháp sư lịch thiệp và giàu lòng quan tâm – đó là một tình yêu sét đánh, không kém.
Nhưng cũng không hơn.
Nhưng làm sao ngôn ngữ có thể diễn giải được điều mà cả tâm trí lẫn tình cảm của cô đều không thể?
“Còn anh thì sao?” cô hỏi, và hoảng sợ nhận ra rằng giọng cô đang run, rằng nụ cười của cô đang run. “Con cháu đầy đàn rồi chứ?” Cô biết câu trả lời, cô biết rằng anh không có con và cũng chưa lấy vợ… Cecil vẫn luôn báo cho cô biết mọi tin tức liên quan đến Edge mà không đợi cô hỏi, như thể cô có quyền được biết mọi điều về anh – và dù vậy, giờ đây, cô muốn nghe những lời từ chính anh nói.
xxx
“À thì, tôi chưa kết hôn, nhưng…” Edge ngập ngừng – anh biết nói gì đây? Phải chăng cô đang đợi nghe kể về những cuộc tình trăng gió của anh thời tuổi trẻ? Cô đã sống tiếp cuộc đời mình, đã cưới, đã yêu như cô vừa thừa nhận – sẽ là trái với lòng kiêu hãnh của anh khi cho cô thấy rằng anh thất vọng, cho cô cảm giác rằng anh đã không bước tiếp, cho cô cảm giác rằng cô có lỗi gây nên một cuộc đời cô độc–
“Ít nhất là cô độc trong tim…”
“Nhưng? Bao nhiêu?” Rydia hỏi, đầu hơi nghiêng sang bên trong một cử chỉ khôi hài, nhưng với một nụ cười thấu hiểu và lặng lẽ trên môi.
“Bao nhiêu ư?” Anh cố tỏ ra buồn cười. “Rydia, chắc cô không muốn biết đâu—”
“Tôi không còn là cô bé con nữa, Edge,” cô nói đơn giản.
“Không, cô không còn nữa…” Rydia đã là một người phụ nữ trong nhiều năm qua, một người phụ nữ đã sống cuộc sống của riêng mình, xa anh và bên cạnh một người đàn ông khác. Và trong suốt những năm đó, anh cũng đã sống cuộc sống của riêng anh. Tất nhiên đó là một cuộc sống với những người phụ nữ, có lẽ không nhiều như người ta tưởng, nhưng cũng đủ để quên tên một vài người. Dù sao thì, anh cũng chưa bao giờ giỏi nhớ tên cả, và có lẽ họ cũng không làm anh hứng thú.
“Một vài,” Edge đáp lại câu hỏi của Rydia và nghĩ rằng anh thấy điều gì đó như… nỗi thất vọng trên gương mặt cô.
Anh cảm thấy buồn cho bản thân và buồn cho cô vì anh đã không thể chọn một câu trả lời khác, nhưng làm sao anh có thể giải thích với cô rằng những người phụ nữ đó chỉ có ý nghĩa trong một khoảnh khắc, một đêm, số ít trong một tháng, nhưng rồi không có gì hơn thế? Vị đại pháp quan vẫn luôn thúc giục anh tìm kiếm một người vợ và Edge đã đồng ý với trò chơi này – một phần vì anh đã thích ve vãn những cô công chúa trẻ xinh đẹp, một phần vì anh đã mong họ có thể lấp đầy những năm tháng đằng đẵng của chờ đợi và hi vọng với… một điều gì đó. Anh đã luôn luôn đợi, luôn luôn hi vọng, năm này qua năm khác rằng Rydia sẽ đến thăm anh ở Eblan, và anh đã cảm thấy rất cô đơn trong những thời giờ anh dành để suy ngẫm nghiêm túc về cuộc đời mình và đã quyết định thay đổi nó, quyết định bay đến Mist. Nhưng rồi, ngày hôm sau, anh lại sống tiếp như lúc trước, bởi cuộc đời anh dẫu sao cũng không tệ, ve vãn những nàng công chúa và nói những câu bông đùa, nỗi cô đơn của anh tạm bị quên lãng, nhưng vẫn đang chờ đó.
Và rồi, một ngày, anh đã nghe tin cô kết hôn. Rồi anh vẫn tiếp tục đợi, vì sao và cho điều gì, anh không biết.
Rydia đã nói rằng cô đã yêu chồng mình. Anh còn trông mong điều gì khác nữa?
Và giờ anh đã nói với cô về những người phụ nữ. Chẳng lẽ cô trông đợi rằng sẽ không có ai?
xxx
“Một vài…” Phải chăng anh ta quá hổ thẹn để có thể kể cho cô biết anh đã có bao nhiêu người phụ nữ?
Tuy vậy, vì lí do nào đó, nó không làm cô tức giận, buồn phiền hay thất vọng như nó có thể nhiều năm về trước. Cô biết rằng tình cảm có thể có rất nhiều dạng. Xét cho cùng, cô đã cưới một người đàn ông khác và dù vậy…
Đột nhiên cô không thể chịu được việc đối diện Edge nữa; một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa trong cô và cô đứng dậy để nhóm lại lửa, mặc dù nó vẫn đang cháy hừng hực. Khi cô quỳ xuống trước lò, sức nóng khiến gương mặt cô rát bỏng, cô cảm thấy ánh mắt của Edge soi vào lưng mình, và rồi cô nghĩ đến rất nhiều lần khi cô cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của anh dõi theo cô, khiến cô đỏ mặt, nhen nhóm lên ngọn lửa trong cô, và thường là ngọn lửa giận dữ.
“Mình đã luôn hãi lửa dưới mọi hình thức…”
Lửa đã thiêu rụi nhà cô, làng cô, thế giới của cô và mặc dù cùng với thời gian, cô đã học cách cầu phép lửa lần nữa, sức nóng rừng rực của nó luôn khiến cô rùng mình.
Và như thế, cô đã sợ cả ngọn lửa trong anh – và ngọn lửa trong ánh nhìn chằm chằm của anh. Cảm xúc mà Edge khơi gợi trong cô đã quá mạnh mẽ và xa lạ. Quá mạnh mẽ để có thể chịu đựng, quá xa lạ để có thể hiểu thấu – ngọn lửa dường như đốt cháy cô, ngốn lấy cô. Nhưng trong suốt nhiều năm cô không gặp anh (đã thực sự lâu đến vậy rồi ư?) mọi thứ đã thay đổi… Nỗi sợ đã hao mòn, ngọn lửa đã hao mòn… Lửa của anh cũng vậy.
Một lọn tóc với vẻ ngoài lạ kì lại xòa xuống trước mặt cô và, cuối cùng, cô đã biết thứ mà nó gợi cô nhớ đến—
“Tro tàn.”
Phải chăng đó là tất cả những gì còn lại? Phải chăng đó là cách mà mọi thứ kết thúc? Cô đã sống một cuộc đời bình thường với một người chồng trìu mến, những người bạn tin cậy, những khoảnh khắc cười vui và những giây phút buồn bã – có thể cuộc đời cô thậm chí đã không bình thường, nhưng vẫn tốt hơn phần lớn những người khác, và nếu như cô đã có con cái hay cháu chắt, cô hẳn đã có cả một câu chuyện để kể cho chúng nghe. Edge có lẽ cũng đã sống một cuộc đời dễ chịu – một cuộc đời trong sự xa hoa ở một lâu đài, một cuộc đời với những thứ anh thích. “Rượu, phụ nữ và nhạc ca” như cách người ta gọi. Mặc dầu tuổi tác, anh trông khỏe mạnh và sẽ còn trải thêm nhiều năm nữa…
Và dù vậy, dường như đối với Rydia cuộc đời họ đã kết thúc vào cái ngày định mệnh ấy thật nhiều năm về trước, vào cái ngày khi cô đã sợ hãi, đã muốn đứng yên thêm một chút và khi anh đã táo bạo, đã muốn tiến lên.
Và giờ, giờ khi cô không còn sợ hãi và có thể tiến tới, có thể cảm nhận, muốn được cảm nhận và giờ, giờ khi anh có thể đợi và lắng nghe và thấu hiểu, họ lại đang ngồi trong căn bếp của cô và không biết phải nói gì.
xxx
Một lần nữa, sự im lặng thật đớn đau trong tai Edge. Trước đây, khi Rydia không quát mắng anh, cô thường bĩu môi (mà giờ cô thậm chí còn không bĩu môi), nhưng ít ra anh còn lên tiếng. Có cả ngàn điều anh muốn nói với cô, cả ngay lúc này; chuyện trò là điều mà anh làm tốt nhất, nhưng hiện tại mọi ngón nghề của anh đều hỏng và không chỉ trong tâm trí anh; không, cả cơ thể cho đến chót lưỡi anh cảm thấy mệt mỏi lạ lùng, gần như choáng váng. Có phải đó là do tác dụng xoa dịu của trà thảo mộc như người ta vẫn nói? Edge nhìn xuống tách trà trên tay và một bên lông mày vô tình rướn lên ghê tởm – anh mừng là Rydia không nhìn thấy, vì cô đã đứng dậy, tiếng bước lê chân nhẹ nhàng của cô phá vỡ sự tĩnh lặng.
Anh quan sát cô quỳ xuống trước bếp, cố gắng để khỏi nhìn chằm chằm. Hình ảnh tấm lưng cô với anh thân thương lạ – có lẽ là bởi cô đã quá thường xuyên quay lưng đi khỏi anh trong cơn giận dữ. Ý nghĩ ấy khiến anh mỉm cười, ban đầu thích thú, sau đó một chút đăm chiêu, rồi gần như âu yếm: trông cô vẫn mảnh dẻ như lệ thường trong chiếc váy len xanh, đôi vai gầy khẽ nghiêng về đằng trước trong khi cô nhóm lại bếp lửa. Anh đã luôn tự hỏi vì sao một người mỏng manh như cô lại có thể sở hữu một ý chí sắt đá đến thế.
Edge tự hỏi liệu người chồng quá cố của cô đã bao giờ trân trọng nét này của cô nhiều như anh vậy…
xxx
Rydia run rẩy bất chấp ngọn lửa đang cháy trước mặt cô, khi cô lại cảm thấy ánh mắt anh trên lưng cô lần nữa. Nó thật ấm áp và đột nhiên cô có cảm giác thanh bình. Cô đã thường tự hỏi, thường tưởng tượng sẽ như thế nào nếu Edge ngồi sau cô bên chiếc bàn đó. Cô nhắm mắt, và câu trả lời cho câu hỏi của cô đến như không có gì đáng ngạc nhiên – dường như Edge đã luôn ở đó, ở đó như chiếc bình hoa bên cửa sổ, như chiếc lò cũ trước mắt, như mái nhà gỗ trên đầu và lớp sàn cũ cọt kẹt dưới chân. Cô chợt nhận ra rằng ngay từ khi họ còn du hành cùng nhau và cô đã nguyền rủa anh, một phần trong cô cũng đã coi anh là hiển nhiên, là tất yếu, và đã tin rằng anh sẽ luôn ở đó, chờ đợi cho đến khi cô cảm thấy sẵn sàng. Trong suốt những năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ làm sao để gây ấn tượng với anh hay giành lấy anh, chưa bao giờ--
“Tôi xin lỗi vì đã chưa bao giờ muốn anh.” Cô thì thầm và cắn môi khi nhận ra anh sẽ cảm thấy thế nào khi nghe những lời đó.
|